Một ngày trên Sơn Trà: Từ đỉnh Bàn Cờ đến chùa Linh Ứng qua ống kính du khách
Mình vẫn nhớ buổi sáng hôm đó ở Đà Nẵng, khi tiếng sóng biển còn lẫn vào tiếng xe cộ thưa thớt ngoài đường, mình kéo rèm phòng tại Sea Near Me ra và thấy trời trong vắt. Ánh nắng đầu ngày hắt lên bức tường trắng, phản chiếu trong gương, làm cả căn phòng sáng bừng. Đó là lúc mình quyết định: hôm nay sẽ là ngày dành cho Sơn Trà, đỉnh Bàn Cờ và chùa Linh Ứng.
Trước chuyến đi, mình đã ngồi lướt khamphadanang.vn khá lâu để xem review cung đường lên Sơn Trà, những điểm dừng đẹp để ngắm cảnh và chụp hình. Nhờ vậy mà mình hình dung được sơ sơ lịch trình: buổi sáng lên đỉnh Bàn Cờ, buổi trưa – chiều ghé chùa Linh Ứng, sau đó quay về biển nghỉ ngơi. Có sẵn vài gợi ý từ website, mình thấy yên tâm hơn hẳn, đặc biệt là khoản đường đèo, cua gắt, chỗ nào nên dừng, chỗ nào không.

Mình chọn ở Sea Near Me vì thích kiểu “sáng mở mắt thấy biển, chiều về kịp tắm nắng”. Từ khách sạn, đường ra biển rất gần, nhưng điều mình thích hơn là nó cũng khá tiện để chạy xe lên Sơn Trà. Buổi sáng hôm đó, mình xuống sảnh nhận xe, đeo máy ảnh qua vai, nhét thêm chai nước vào balo rồi nổ máy, rời khu phố gần biển, hướng về phía bán đảo.
Con đường ôm triền núi và khoảnh khắc “wow” đầu tiên
Càng ra gần Sơn Trà, gió càng mát và mùi biển càng rõ. Đường vòng quanh bán đảo cứ từ từ ôm lấy sườn núi, một bên là vách đá phủ cây xanh, một bên là biển xanh trải dài hút mắt. Đôi lúc mình phải dừng xe bên lề, đơn giản chỉ để chụp vài tấm hình. Trong khung ảnh, con đường như một dải lụa nhỏ uốn quanh sườn núi, phía xa là thành phố Đà Nẵng lấp lánh dưới nắng.

Mình không vội. Đường lên đỉnh Bàn Cờ có nhiều đoạn cua gắt và dốc, nhưng bù lại, mỗi khúc cua là một góc nhìn mới. Có lúc là biển xanh loang loáng phía dưới, có lúc là những vạt rừng trùng trùng điệp điệp, ẩn hiện trong sương mờ. Mình vừa đi vừa nghĩ, nếu không cầm máy ảnh theo thì cũng hơi tiếc, vì mỗi mét đường trên Sơn Trà đều có thể trở thành một khung hình đẹp.
Đỉnh Bàn Cờ: Thành phố nhỏ lại trong một khung hình
Khi lên tới gần đỉnh, không khí trở nên se se, gió thổi mạnh hơn. Con đường cuối cùng dẫn vào khu đỉnh Bàn Cờ hơi gồ ghề, nhưng chỉ cần gửi xe, đi thêm vài bước là bức tượng ông Tiên đang ngồi đánh cờ hiện ra. Đó là khoảnh khắc mình bất giác… im lặng. Phía sau tượng là bầu trời và biển nối liền nhau, phía dưới là thành phố Đà Nẵng thu nhỏ, những cây cầu bắc qua sông Hàn trông như những sợi chỉ mảnh.
Ống kính của mình gần như không ngừng nghỉ. Mình chụp từ phía sau lưng tượng ông Tiên, để cả thành phố nằm trong tầm mắt của ông. Mình chụp cả những khoảnh khắc rất đời thường: một cặp đôi đang chỉ tay về phía xa, một nhóm bạn trẻ cười vang vì gió thổi tung tóc, một người đứng một mình nhìn xuống thành phố. Trong từng bức ảnh, Đà Nẵng vừa yên bình, vừa sống động.

Gió trên đỉnh thổi khá mạnh, tóc rối tung, áo khoác bay phần phật, nhưng chính điều đó lại khiến mọi khoảnh khắc trở nên chân thật hơn. Mình để máy xuống một chút, chỉ ngồi yên trên tảng đá, nhìn xuống phía biển, cảm giác như mình đang rời khỏi những ồn ào thường ngày. Ở độ cao này, mọi thứ bên dưới như chậm lại, nhịp tim mình cũng vậy.
Trước khi rời đỉnh Bàn Cờ, mình nhờ một bạn gần đó chụp giúp vài tấm. Mình không tạo dáng gì nhiều, chỉ đứng quay lưng lại, đưa tay che nắng, phía xa là bãi biển cong cong và những toà nhà nhỏ lại. Đó là những bức ảnh sau này mình rất thích, vì chúng không cố gắng “đẹp hoàn hảo”, mà chỉ đơn giản ghi lại cảm giác được đứng trên cao nhìn xuống thành phố mình vừa đi qua.
Đổ dốc về phía chùa Linh Ứng: Bình yên theo một cách khác
Rời đỉnh Bàn Cờ, mình quay đầu xe, theo con đường uốn lượn mà chạy xuống lại phía chùa Linh Ứng. Càng xuống thấp, nhiệt độ càng ấm lên, hai bên đường lại xuất hiện những tán cây rậm rạp và đôi khi có vài chú khỉ bất ngờ ngồi bên vệ đường ngơ ngác nhìn khách du lịch.
Giữa lưng chừng con đường, mình có thể thấy thấp thoáng bóng dáng tượng Phật Bà Quan Âm màu trắng nổi bật trên nền trời xanh. Đó là một trong những hình ảnh quen thuộc của Đà Nẵng, nhưng khi chính mình đang chạy xe tới gần, cảm giác khác hẳn việc chỉ nhìn qua ảnh.

Gửi xe xong, bước chân vào khuôn viên chùa, không gian lập tức trầm lại. Tiếng gió, tiếng lá cây, tiếng chân người đi chậm, tất cả tạo nên một kiểu yên bình rất khác với sự rộng lớn trên đỉnh Bàn Cờ. Mình tự nhắc mình lúc này là du khách, nhưng cũng là một người đang đi vào chốn linh thiêng, nên cất máy ảnh ngay ngắn, chỉ chụp những góc phù hợp, tránh làm phiền người đang lễ Phật.
Chùa Linh Ứng dưới ống kính nhẹ nhàng
Chùa Linh Ứng mang một vẻ đẹp vừa uy nghi, vừa gần gũi. Màu trắng của tượng Phật, những mái chùa cong, những bậc thang dẫn lên chính điện, tất cả đều như được đặt trong một khung cảnh rất rộng: phía trước là biển, phía sau là núi, bên cạnh là bầu trời mở ra không giới hạn.
Mình chọn đứng ở khoảng sân rộng, nơi có thể nhìn rõ cả tượng Phật Bà lẫn nền biển phía xa. Trong khung hình, tượng đứng lặng lẽ, nhưng có gì đó rất bao dung. Người ra vào chùa, dù là du khách hay Phật tử, đều vô thức bước chậm lại, nói nhỏ đi. Những bức ảnh ở đây mình chụp cũng nhẹ nhàng hơn: góc chéo từ dưới lên để lấy trọn tượng và mây trời, góc rộng để thấy người đứng nhỏ xíu dưới chân tượng, hay một góc hẹp chỉ lấy chi tiết tay Phật và bầu trời phía sau.

Có một khoảnh khắc mình rất thích: một bác lớn tuổi đứng tựa lan can nhìn ra biển. Phía sau là tượng Phật cao lớn, phía trước là biển mênh mông. Mình chụp lén một tấm, rồi nhìn lại, thấy như bức ảnh đã kể thay điều mình khó nói thành lời – cảm giác được tạm tách khỏi những bận rộn, chỉ đứng đó và thở sâu.
Mình không ở lại chùa quá lâu, nhưng đủ để cảm nhận được một nhịp đi chậm hơn hẳn so với thành phố dưới kia. Trước khi rời đi, mình để máy xuống, thắp một nén nhang, rồi mới bước ra cổng.
Quay về Sea Near Me: Khép lại một ngày, mở ra một album
Trên đường trở lại khu phố gần biển, mình thấy mình đã đói và hơi mệt, nhưng trong đầu cứ hiện lên từng khung hình đã chụp trong ngày: con đường ôm triền núi, ông Tiên bên bàn cờ, những tia nắng sáng sớm rọi vào tượng Phật, và cả những khoảnh khắc khó gọi tên nhưng rất rõ trong ký ức.

Về lại Sea Near Me, mình lên phòng, mở cửa ban công cho gió biển thổi vào. Trời lúc đó đã ngả chiều, nắng vàng phủ nhẹ lên những toà nhà xung quanh. Mình pha một ly nước, đặt máy ảnh xuống bàn, rồi bắt đầu xem lại từng tấm. Thật lạ là nhiều bức ảnh đẹp nhất trong ngày lại không phải ở nơi “nổi tiếng nhất”, mà là ở những góc nhỏ: một khúc cua đổ dốc nhìn ra biển, một đoạn lan can chùa ngập nắng, một cái bóng người in lên tường.
Căn phòng ở Sea Near Me lúc đó bỗng hoá thành một studio nhỏ. Ánh sáng buổi chiều tràn qua cửa, chiếu lên tường, phản vào màn hình laptop. Nếu buổi sáng căn phòng là nơi mình chuẩn bị cho hành trình, thì buổi chiều, nó lại là nơi mình gom góp, xâu chuỗi lại những gì đã thấy, đã chụp. Có lẽ đó cũng là lý do mình thích kiểu khách sạn – căn hộ như Nami Stay: nó cho mình cảm giác có một “căn cứ” để đi rồi về, chứ không chỉ là chỗ ngủ qua đêm.
Sơn Trà trong ký ức: Cao – sâu – và rất rộng
Khi đêm xuống, mình lại đi bộ một vòng ra biển, nhưng đầu óc vẫn ở đâu đó trên những khúc cua Sơn Trà. Trong một ngày, mình đã nhìn Đà Nẵng từ trên đỉnh Bàn Cờ – nơi thành phố nhỏ lại dưới chân, rồi lại nhìn từ chùa Linh Ứng – nơi biển, trời và tượng Phật hoà vào nhau trong một khung cảnh rất khó quên.

Nếu có ai hỏi mình Sơn Trà có gì, có lẽ mình sẽ không chỉ nói về những cái tên quen thuộc như đỉnh Bàn Cờ hay chùa Linh Ứng. Mình sẽ kể về cảm giác tay hơi run khi ôm cua trên đoạn đường dốc, về lần dừng xe bất chợt chỉ vì thấy một tia nắng chiếu xuyên qua tán cây, về khoảnh khắc gió trên đỉnh thổi bay mọi suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Và mình sẽ kể thêm về việc trở về Sea Near Me – nơi mình khép máy ảnh lại, nhưng mở ra một câu chuyện khác trong đầu.
Và nếu ai đó hỏi thêm: “Đi lần đầu mà biết đường, biết chỗ dừng đẹp vậy sao?”, chắc mình sẽ cười và bảo: “Có bí kíp chứ – mình đã xem trước trên khamphadanang.vn rồi.” Một ngày trên Sơn Trà, vì thế, không chỉ là một lịch trình tham quan, mà là một chuỗi những khung hình nối tiếp nhau, được chuẩn bị một chút từ trước nhưng vẫn đủ bất ngờ để khiến mình muốn quay lại – không chỉ để chụp thêm, mà để sống lại cảm giác đó thêm một lần nữa.