Skip to main content
Menu
Đăng nhập| Yêu thích
Cùng khám phá thêm
  • Hotline:0975155543
cau rong e7ef7e29

Một ngày dạo qua những cây cầu Đà Nẵng: Từ sáng sông Hàn đến đêm trở về Sea Near Me

user cicrle svgrepo com 1
Hồ Hoàng Thảo Oanh
time line
03/12/2025
Vector 64
0
Vector 63
3 Lượt xem
Vector 63
20 minutes read

Bài viết được bạn Nguyễn Ngọc Sơn – khách lưu trú tại Nami Stay Sea Near Me – chia sẻ cùng khamphadanang.vn sau chuyến du lịch Đà Nẵng.

Buổi sáng hôm đó, mình thức dậy trong căn phòng tràn nắng ở Sea Near Me. Tiếng sóng biển ngoài kia vẫn đều đều, nhưng trong đầu mình lại nghĩ về… sông Hàn. Trước khi đi, mình đã ngồi lướt khamphadanang.vn để note lại những cây cầu Đà Nẵng “nhất định phải ghé”: cầu Sông Hàn, cầu Nguyễn Văn Trỗi, cầu Trần Thị Lý, cầu Rồng, cầu Thuận Phước. Nhờ mấy bài gợi ý tuyến đường và thời điểm đẹp trên web mà mình quyết định dành trọn một ngày chỉ để đi dọc dòng sông, ngắm thành phố thay đổi từ sáng đến đêm qua những nhịp cầu.

cau tran thi ly 1 1

Mình kéo rèm, để ánh nắng hắt vào tường trắng, pha tạm một ly cà phê rồi mở điện thoại, nhìn lại mấy cái tên đã ghi chú: cầu Sông Hàn, cầu Nguyễn Văn Trỗi, cầu Trần Thị Lý, cầu Rồng, cầu Thuận Phước. Một lịch trình rất đơn giản: sáng ra sông Hàn, trưa dạo quanh, chiều ngắm hoàng hôn, tối xem cầu Rồng lên đèn rồi vòng vèo thêm chút nữa trước khi trở về Sea Near Me.

Buổi sáng bên cầu Sông Hàn: Thành phố soi mình trên mặt nước

Từ Sea Near Me, mình chạy xe về phía trung tâm chỉ chừng mười lăm phút. Biển dần lùi lại phía sau, thay vào đó là những dãy nhà, những bảng hiệu quen thuộc của một thành phố trẻ. Chỉ cần đến gần sông Hàn, không khí đã khác hẳn: gió mát hơn, không gian mở hẳn ra, phía trước là mặt nước phẳng lặng.

Mình gửi xe gần bờ sông rồi đi bộ ra đoạn cầu Sông Hàn. Buổi sáng, cây cầu này trông rất hiền. Không quá đông, chỉ có vài người đi làm sớm, vài du khách đứng chụp ảnh. Từ trên cầu nhìn xuống, sông Hàn như một tấm gương dài, phản chiếu những toà nhà hai bên bờ.

cây cầu ở đà nẵng

Mình giơ máy ảnh lên, chụp thử vài khung hình: một góc cầu cắt ngang bầu trời, bóng cây cầu in xuống mặt nước, một chiếc thuyền nhỏ lướt qua, để lại một vệt sóng mảnh trên mặt sông. Cảm giác rất dễ chịu – khác hẳn vibe náo nhiệt buổi tối mà mình từng thấy lướt qua ảnh.

Đứng trên cầu Sông Hàn, mình bắt đầu hiểu vì sao người ta hay nói: chỉ cần đi dọc theo sông thôi, là đã thấy gần hết “linh hồn” của Đà Nẵng. Thành phố không quá ồn, không quá vội, nhưng lại có một nhịp sống rõ ràng, điềm tĩnh mà trẻ.

Trưa trên cầu Nguyễn Văn Trỗi – Trần Thị Lý: Hai thế hệ nối tiếp nhau

Từ khu vực cầu Sông Hàn, mình tiếp tục chạy xe dọc theo sông về hướng cầu Nguyễn Văn Trỗicầu Trần Thị Lý. Đây là đoạn mình thích nhất khi nhìn trên bản đồ: hai cây cầu nằm song song, một cũ – một mới, một mộc mạc – một hiện đại, đứng cùng nhau như hai thế hệ.

Cầu Nguyễn Văn Trỗi với kết cấu cũ kỹ, màu sắc trầm hơn, những vì kèo bằng sắt tạo nên một cảm giác rất “hoài cổ”. Mình dừng xe, đi bộ một đoạn ngắn, thử chụp một vài bức ảnh lấy khung là những thanh sắt đan vào nhau, phía xa là dòng sông và thành phố. Cây cầu này không “hào nhoáng”, nhưng lại có một vẻ đẹp rất riêng, như một nhân chứng cũ kỹ giữa thành phố đang lớn nhanh.

24 2 2536

Ngay bên cạnh, cầu Trần Thị Lý lại hoàn toàn khác. Dây văng trắng, trụ nghiêng vươn lên bầu trời tạo nên một dáng vẻ rất hiện đại, nhìn từ xa đã thấy nổi bật. Mình đi bộ sang phía cầu này, đứng ngay đoạn giữa, nơi có thể nhìn thấy cả sông Hàn uốn lượn và những cây cầu khác xa xa.

Nắng trưa ở Đà Nẵng khá gắt, nhưng đổi lại, bầu trời xanh sâu và rất “ăn ảnh”. Mình chụp góc nghiêng, để những dây văng trắng cắt ngang nền trời, tạo ra những đường kẻ mạnh mẽ trong khung hình. Rồi lại zoom rộng, để cả cây cầu như một mũi tên, chỉ về phía biển. Trong vài giây, mình quên mất mình đang là du khách, mà chỉ cảm giác như đang đi tìm những đường nét đẹp trên một bản vẽ khổng lồ.

Chiều muộn: Đứng dưới chân cầu Rồng chờ thành phố lên đèn

Buổi chiều, mình về phòng ở Sea Near Me nghỉ một chút, tắm rửa, sạc pin máy ảnh, rồi tối quay lại khu trung tâm. Lúc trời bắt đầu chạng vạng, mình đã có mặt gần cầu Rồng. Đây chắc chắn là cây cầu nổi tiếng nhất ở Đà Nẵng, nhất là với những ai lần đầu đến.

Khi trời chưa tối hẳn, cầu Rồng nhìn khá “ngoan”: chỉ là một cây cầu màu vàng với hình con rồng dài vươn ra phía biển. Nhưng khi ánh sáng bắt đầu giảm, từng dải đèn trên thân rồng bật sáng, đổi màu, cầu lập tức biến thành một nhân vật chính đúng nghĩa. Đường xá hai bên bắt đầu đông hơn, người ta tập trung lại, ai cũng chờ đến giờ rồng phun lửa, phun nước cuối tuần.

cau rong 1

Mình đứng bên bờ sông, chọn một khoảng trống không quá đông người, giơ máy lên chụp những bức ảnh đầu tiên khi cầu lên đèn: ánh sáng vàng – đỏ chạy dọc thân rồng, phản chiếu trên mặt sông, phía xa là những toà nhà cũng bắt đầu sáng đèn. Không khí lúc đó rộn ràng hơn hẳn buổi sáng trên cầu Sông Hàn, nhưng lại không ngột ngạt – có lẽ nhờ gió sông thổi bớt đi cái nóng.

Khi đến giờ cầu Rồng “biểu diễn”, mọi người đồng loạt dồn mắt về phía miệng rồng. Ngọn lửa đầu tiên phụt ra, ánh cam đỏ soi sáng cả một vùng trời, kế đó là những đợt nước trắng xoá. Mình không cố gắng chụp cho “ngầu”, chỉ đơn giản là để máy bắt trọn những khoảnh khắc tự nhiên: người ngửa mặt nhìn, người cười, người giơ điện thoại, trẻ con thì reo lên. Trong khung hình, cầu Rồng không chỉ là một công trình, mà giống như một màn trình diễn tập thể giữa thành phố và du khách.

Đêm muộn: Ánh đèn Thuận Phước và thành phố trong gương nước

Sau khi xem xong cầu Rồng, mình không về ngay mà chạy xe xa hơn một chút, hướng về phía cầu Thuận Phước – cây cầu treo lớn nhất Đà Nẵng. Từ xa, cầu Thuận Phước như một dải sáng mảnh, bắc ngang phần cửa sông, nơi sông Hàn gặp biển.

Lúc này đêm đã xuống hẳn, gió sông cũng mạnh hơn. Mình đứng từ một đoạn bờ sông nhìn sang, để cả cây cầu nằm gọn trong khung hình, bên dưới là mặt nước lấp lánh ánh đèn. Thành phố phía sau lưng mình, còn phía trước là một Đà Nẵng lung linh, được nối lại bằng những nhịp cầu sáng.

cau thuan phuoc

Đó là khoảnh khắc mình thấy trọn ý nghĩa của một ngày “đi cầu”: ban sáng là những dáng cầu hiện lên rõ trong nắng, trưa là đường nét kiến trúc, chiều là khoảnh khắc chuyển giao ánh sáng, và đêm là lúc tất cả hoá thành dải đèn lung linh in trên mặt sông.

Trở về Sea Near Me: Xếp lại những cây cầu trong một album nhỏ

Đêm đã khuya, mình quay xe về lại Sea Near Me. Biển lúc này yên hơn, tiếng sóng đều đặn như nhịp thở của thành phố sau một ngày dài. Về đến phòng, mình mở cửa ban công cho gió biển tràn vào, đặt máy ảnh xuống bàn, pha một ly nước rồi ngồi xuống.

Căn phòng bỗng lại biến thành “phòng dựng cảnh” nhỏ của riêng mình. Mình cắm thẻ nhớ vào laptop, lướt qua từng tấm ảnh: buổi sáng trên cầu Sông Hàn, trưa trên Trần Thị Lý, chiều dưới chân cầu Rồng, đêm nhìn về Thuận Phước. Mỗi cây cầu mang một sắc thái, một nhịp điệu khác nhau, nhưng khi xếp cạnh nhau, chúng kể cùng một câu chuyện: câu chuyện về một Đà Nẵng vừa hiền, vừa trẻ, vừa muốn khoe mình, nhưng cũng đủ dịu dàng khi cần.

Sea Near Me trong những khoảnh khắc đó không chỉ là nơi để ngủ lại. Buổi sáng, từ đây mình đi ra sông, đi tìm những cây cầu. Buổi tối, mình quay về đây, thu nhỏ cả thành phố vào trong một album. Tường trắng, ánh đèn ấm, chiếc bàn gỗ nhỏ – mọi thứ tạo cảm giác yên tĩnh đủ để mình sống chậm lại một nhịp sau một ngày “lang thang trên cầu”.

535115030

Nếu sau này ai hỏi mình Đà Nẵng có gì, chắc mình sẽ không chỉ kể về biển Mỹ Khê hay Sơn Trà. Mình sẽ kể về một ngày chạy xe dọc theo sông Hàn, gặp từng cây cầu nổi tiếng, và tối trở về ngồi ở ban công Sea Near Me, nghe tiếng sóng mà trong đầu vẫn còn đầy ánh đèn cầu Rồng, dây văng Trần Thị Lý, dáng trầm của cầu Sông Hàn, dải sáng mảnh của Thuận Phước.

Và có lẽ, lần tới quay lại, mình sẽ lại bắt đầu từ Sea Near Me, rồi đi tiếp tìm những góc nhìn khác của những cây cầu cũ. Vì với một thành phố như Đà Nẵng, chỉ cần đổi góc đứng, đổi thời khắc trong ngày, là mỗi cây cầu lại kể một câu chuyện mới qua ống kính du khách.


user cicrle svgrepo com 1

Hồ Hoàng Thảo Oanh


Bài viết liên quan

Tìm kiếm