Lang thang Hội An: Tường vàng, đèn lồng và một đêm yên tĩnh tại Sea Light
Buổi sáng hôm đó, mình thức dậy trong một căn phòng tràn nắng ở Sea Light. Từ cửa sổ có thể nhìn thấy một góc trời rất trong và vài tán cây khẽ rung trong gió. Căn phòng không lớn lắm nhưng gọn gàng, tường trắng, vài chi tiết decor mộc mạc. Mình pha một ly cà phê gói, ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, mở máy ảnh ra kiểm tra lại pin và thẻ nhớ. Hôm nay là ngày dành cho Hội An – nơi mà từ lâu mình đã muốn đến chỉ để… chụp đèn lồng.
Trước đó, mình đã ngồi lướt khamphadanang.vn để xem kinh nghiệm đi Hội An trong ngày từ Đà Nẵng: nên đi vào khung giờ nào, gửi xe ở đâu, những góc phố nào chụp ảnh đẹp, có cần đặt thuyền trước hay không. Nhờ mấy bài review và gợi ý cụ thể trên web mà mình hình dung sẵn lịch trình: chiều lang thang tường vàng, tối ngắm đèn lồng và đi thuyền trên sông Hoài, về lại Đà Nẵng trong ngày mà không bị vội.

Sea Light nằm ở vị trí khá dễ chịu để di chuyển xuống Hội An. Từ đây, mình gọi xe đi không quá lâu là đã thấy những mái nhà ngói đỏ, những bức tường vàng, những tán hoa giấy quen thuộc trong tưởng tượng. Cảm giác đầu tiên khi xe vừa chạm đến rìa phố cổ là một sự chậm lại rất rõ: mọi thứ bỗng nhỏ hơn, gần hơn, và yên hơn so với thành phố ồn ào.
Gặp Hội An vào buổi chiều: Tường vàng, cửa gỗ và những chiếc xe đạp
Mình đến Hội An vào tầm đầu giờ chiều. Nắng lúc này vẫn khá gắt, nhưng lại khiến màu vàng của những bức tường cổ trở nên rực rỡ hơn. Mình gửi xe ở rìa phố cổ, đeo máy ảnh lên cổ rồi bắt đầu đi bộ. Chẳng cần bản đồ, chỉ cần đi theo những con đường lát đá, nơi mà mỗi góc nhỏ đều có thể trở thành một khung hình.
Bức ảnh đầu tiên mình chụp ở Hội An không phải là Chùa Cầu hay bờ sông Hoài, mà là một chiếc xe đạp dựng dựa vào tường, bên trên là giàn hoa giấy màu hồng rực. Cửa gỗ sơn xanh đã bong tróc nhẹ, vài chậu cây nhỏ xếp trên bậc thềm. Ánh nắng chiếu xiên, tạo thành những vệt bóng dài trên nền gạch. Mình đứng đó khá lâu, chờ một người đi ngang qua chỉ để bức ảnh có thêm chút “hơi người”.

Càng đi sâu vào trong, mình càng cảm giác như đang bước trong một cuốn album ảnh đã được ai đó chụp sẵn từ trước. Mỗi bức tường, mỗi ô cửa sổ, mỗi chiếc đèn treo trước hiên nhà đều có vẻ như đã “sẵn sàng lên hình”. Ống kính của mình gần như không nghỉ: lúc thì zoom gần vào những chữ Hán trên biển hiệu cũ, lúc thì lùi lại để lấy toàn cảnh một căn nhà với cửa gỗ, mái ngói và giàn hoa giấy trước cửa.
Mình tấp vào một quán cà phê nhỏ trong một ngôi nhà cổ, tầng trên có ban công nhìn xuống phố. Gọi một ly cà phê sữa đá, mình ngồi tựa lan can, vừa uống vừa chụp những khung cảnh phía dưới: khách du lịch đi ngang, mấy cô chú đạp xích lô, một chú mèo nằm dài trên bậu cửa. Trong ống kính, Hội An không ồn ào, mà giống như một sân khấu nhỏ, nơi mỗi người đi ngang đều vô tình trở thành diễn viên chính trong vài giây.
Hoàng hôn trên sông Hoài: Phố cổ bắt đầu lên đèn
Tầm cuối chiều, mình đi bộ ra gần bờ sông Hoài. Lúc này trời đã bớt nắng, gió từ sông thổi lên mát hơn, mặt nước loang loáng phản chiếu ánh sáng. Những chiếc thuyền nhỏ bắt đầu tấp nập hơn, người ta gọi nhau í ới, chào mời khách xuống thuyền dạo một vòng khi trời sắp tối.

Mình chọn đứng trên một cây cầu nhỏ, nhìn xuống những chiếc thuyền đang từ từ trôi. Ánh sáng lúc này rất đẹp, vừa đủ mềm để chụp, nhưng vẫn còn chút vàng sót lại trên mái nhà và mặt nước. Mình cố gắng bắt lấy những khoảnh khắc nhỏ: một chiếc thuyền vừa rời bến, cô bé ngồi trên mũi thuyền ngước nhìn lên bờ; một cặp đôi đang cười với nhau, phía sau là cả một dải phố cổ vàng rực.
Trong ống kính, cảnh tượng ấy có gì đó rất dịu. Hội An đang ở giữa hai sắc thái: không còn chói nắng, nhưng cũng chưa lên đèn hẳn. Mọi thứ như chờ đợi một cú chuyển mình khi trời tắt hẳn nắng.
Đêm Hội An: Khi đèn lồng thay ánh mặt trời
Khi trời tối hẳn, Hội An như khoác lên một chiếc áo khác. Ánh sáng không còn đến từ mặt trời, mà đến từ hàng trăm, hàng nghìn chiếc đèn lồng đủ màu treo khắp các con phố. Cảm giác đầu tiên của mình là… ngợp. Ngợp vì màu sắc, vì ánh sáng, vì những dòng người đi qua đi lại dưới dàn đèn.
Mình hạ tốc độ bước chân lại, để mắt quen dần với những mảng sáng – tối đan xen. Ống kính lúc này cần cẩn thận hơn, vì ánh sáng không đều, nhưng bù lại, mỗi bức ảnh đều có chiều sâu rất riêng. Mình chụp những chiếc đèn lồng treo dọc trên cao, chụp một gia đình đang đứng chọn đèn, chụp một bé nhỏ cầm chiếc đèn giấy nhỏ xíu trên tay, mắt mở to nhìn những chiếc thuyền thả hoa đăng trên sông.

Một khung hình mình thích là khi mình đứng trong một ngõ nhỏ, ngước lên nhìn những chiếc đèn lồng treo chéo qua hai bên nhà. Bên dưới là bóng người đi qua, chỉ thấy được một phần lưng áo, một góc tóc, còn phía trên là cả bầu trời nho nhỏ đầy màu đỏ, vàng, xanh, tím. Bức ảnh đó sau này mình không chỉnh sửa nhiều, vì những gì Hội An mang lại đã đủ rực rỡ rồi.
Mình quyết định xuống thuyền một vòng trên sông Hoài. Việc chọn khung giờ và bến thuyền cũng nhờ mình đọc trước trên khamphadanang.vn, nên không bị “bỡ ngỡ” hay lo lắng chuyện giá cả. Khi thuyền rời bến, những ánh đèn từ phố cổ lùi dần lại phía sau, phản chiếu xuống mặt nước.
Bác chèo thuyền kể vài câu chuyện nhỏ, hỏi mình đến từ đâu, đã đi Hội An lần nào chưa. Mình đặt máy ảnh xuống một lúc, chỉ ngồi yên nghe và nhìn những đốm sáng trên mặt nước. Thi thoảng mình lại nhấc máy lên, chụp khoảnh khắc một chiếc thuyền khác lướt ngang, những chiếc đèn lồng trên thuyền rung nhẹ theo nhịp chèo.
Những khoảnh khắc nhỏ “trốn” trong từng khung hình
Đi một vòng quanh phố cổ trong buổi tối, mình nhận ra rằng những bức ảnh mình thích nhất không phải là những chỗ “ai cũng chụp”: không phải là khu vực trung tâm đông đúc nhất, không phải là góc đèn lồng nổi tiếng nhất, mà là những khoảng lặng nhỏ.
Đó có thể là một ngôi nhà tắt bớt đèn, chỉ còn một ngọn đèn vàng trước hiên, chiếc ghế gỗ trống không và cánh cửa hơi khép. Đó có thể là một hàng quán nhỏ, nơi người chủ đang cúi đầu tính tiền dưới ánh đèn tuýp trắng, trong khi ngoài cửa là cả một rừng đèn lồng sặc sỡ. Đó cũng có thể là một khoảnh khắc mình vô tình bắt gặp gương mặt ai đó được ánh đèn đỏ của đèn lồng hắt lên, nửa sáng nửa tối.

Mình chụp lại những thứ đó không phải để chúng “hoành tráng” hơn, mà vì muốn giữ chúng lại như cách mình nhớ về Hội An: không chỉ là thành phố của đèn lồng, mà là nơi có rất nhiều câu chuyện nhỏ ẩn sau mỗi chiếc đèn, mỗi ô cửa sổ, mỗi bước chân đi qua.
Trở về Sea Light: Khép lại một ngày, mở ra một album mới
Tối muộn, mình quay lại Sea Light – khách sạn thuộc chuỗi Nami Stay. Đường về yên tĩnh hơn nhiều so với những con phố đông người ở Hội An. Về đến phòng, mình mở cửa sổ cho gió đêm tràn vào, đặt máy ảnh xuống bàn rồi pha thêm một ly nước nóng.
Căn phòng ở Sea Light lúc này bỗng trở thành nơi để mình “rửa” lại cả một ngày dài, dù chưa chạm tay vào bất kỳ phần mềm chỉnh ảnh nào. Mình cắm thẻ nhớ vào máy, lướt từng tấm một. Những bức tường vàng, chiếc xe đạp cũ, giàn hoa giấy, sông Hoài lúc hoàng hôn, đèn lồng khi trời tối, gương mặt của những người mình chẳng biết tên… tất cả xếp thành một câu chuyện liền mạch.

Mình nhận ra Sea Light không chỉ là chỗ để về ngủ sau một ngày dài, mà giống như “phòng tối” nhỏ của riêng mình. Buổi sáng, mình rời phòng đi tìm hình ảnh; buổi tối, mình trở lại đây để gom chúng lại, sắp xếp, nhớ lại từng khoảnh khắc. Ánh đèn ấm áp trong phòng, tường trắng đơn giản, chiếc bàn gỗ nhỏ – mọi thứ đều khiến mình thấy mọi thứ trong đầu chậm lại, đủ chậm để cảm nhận kỹ hơn những gì đã diễn ra trong ngày.
Hội An trong trí nhớ: Một thành phố đi chậm
Nếu phải tóm lại Hội An trong một câu, có lẽ mình sẽ nói: đây là nơi mà thời gian quyết định đi chậm lại một chút. Người ta đi chậm hơn, nói nhỏ hơn, ăn uống không vội, nhìn nhau lâu hơn. Ngay cả khi mình cầm máy ảnh và cố gắng “bắt” khoảnh khắc, mình cũng nhận ra mình bấm máy chậm hơn bình thường, ngắm kỹ hơn trước khi chụp.
Ngày hôm đó, mình rời Hội An khi đèn lồng vẫn còn sáng rực, nhưng trong đầu đã bắt đầu nghĩ đến chuyện “lần sau quay lại, mình sẽ chụp gì nữa”. Có lẽ sẽ là những sớm tinh mơ khi phố cổ còn mờ sương, hay những ngày mưa khi tường vàng ướt nước. Nhưng dù là lúc nào, mình vẫn muốn kết thúc ngày hôm đó bằng việc trở về một căn phòng nhỏ như ở Sea Light, đặt máy ảnh xuống bàn và để những câu chuyện qua ống kính tự lần lượt hiện lên trên màn hình.
Với mình, chuyến đi này không chỉ là một ngày khám phá Hội An, mà là một cuộn phim dài được quay từ lúc rời phòng Sea Light cho đến khi quay trở lại, cuộn lại, và cất vào trong trí nhớ. Và nếu ai hỏi làm sao đi lần đầu mà “rành” Hội An vậy, chắc mình sẽ cười và bảo: “Mình có xem trước trên khamphadanang.vn đó chứ.” Chắc chắn, đó không phải là cuộn phim cuối cùng.