Skip to main content
Menu
Đăng nhập| Yêu thích
Cùng khám phá thêm
  • Hotline:0975155543
image?src=%7B%22file%22%3A%22wp content%2Fuploads%2F2025%2F12%2Fbien my khe

48 giờ khám phá biển Mỹ Khê: Câu chuyện qua ống kính của đôi bạn trẻ Sài Gòn

user cicrle svgrepo com 1
Hồ Hoàng Thảo Oanh
time line
01/12/2025
Vector 64
0
Vector 62
100
share svgrepo com 1
Vector 63
20 minutes read

“Lần đầu tiên trong đời mình thấy đường chân trời rõ đến vậy” – đó là caption mình viết cho tấm hình đầu tiên ở biển Mỹ Khê. Chuyến đi 2 ngày 1 đêm này bắt đầu rất ngẫu hứng, nhưng lại trở thành một trong những album ảnh mình thích nhất từ trước đến giờ.

Vì sao bọn mình chọn Đà Nẵng và biển Mỹ Khê?

Bọn mình là một đôi ở Sài Gòn, cả hai đều mê chụp ảnh, đặc biệt là ảnh film và ảnh chân dung đời thường. Đà Nẵng thì nghe nói hoài mà chưa đi, nên lần này tụi mình quyết định trốn khỏi những ngày bận rộn và dành trọn 48 giờ chỉ để ở gần biển, hít mùi gió mặn và nhìn trời đổi màu. Thay vì “ôm đồm” nhiều điểm tham quan, tụi mình thống nhất sẽ tập trung ở khu vực biển Mỹ Khê và An Thượng, với mục tiêu rất đơn giản: dậy sớm săn bình minh, chụp thật nhiều ảnh “để đời” và ăn hải sản cho đã.

Biển Mỹ Khê

Để khỏi phải đau đầu chọn vé, chọn phòng, chọn chỗ ở, tụi mình đặt combo Đà Nẵng 2N1Đ qua Agoda Mình chỉ nói mong muốn là được ở gần biển, khu vực trẻ trung, dễ đi bộ và nhiều chỗ ăn uống. Phần còn lại, team tư vấn gợi ý luôn lịch trình cơ bản và nơi lưu trú, nên tụi mình cảm giác chuyến đi này bắt đầu khá… nhẹ nhàng.

Ngày 1: Đặt chân đến Đà Nẵng và check-in Nami Stay gần biển

Máy bay đáp xuống Đà Nẵng vào một buổi sáng trong veo. Từ sân bay về khu Mỹ Khê – An Thượng chỉ khoảng hơn mười phút, đủ để tụi mình kịp ngó qua những hàng cây, vài góc phố và thấp thoáng bóng dáng những cây cầu nổi tiếng. Cảm giác đầu tiên là thành phố này rất thoáng, trời cao và nắng đẹp theo đúng nghĩa “thành phố biển”.

Chỗ ở lần này tụi mình chọn khách sạn Hanami thuộc hệ thống Nami Stay, nằm trong khu vực gần biển. Lý do đơn giản lắm: đi bộ vài phút là chạm cát, xung quanh là cả một “thế giới” quán cà phê, tiệm ăn, bar nhỏ và cửa hàng tiện lợi. Phòng nghỉ rộng rãi, tiện nghi và có một cái ban công nhỏ xinh – đủ để hai đứa vừa uống cà phê sáng vừa ngó xuống phố.

z4090803544261 e5a16f6735b7c8927c4b0a2b91e91d94 scaled

Khoảnh khắc “qua ống kính” đầu tiên không phải ở biển, mà là trong phòng. Khi kéo rèm cửa ra, ánh nắng tràn vào, hắt lên bức tường trắng. Bạn mình đứng tựa vào cửa, tóc rối nhẹ vì gió, phía sau là một góc phố yên tĩnh còn đang ngái ngủ. Mình bấm máy liên tục, và một trong những bức ảnh đó sau này trở thành ảnh đại diện cho cả chuyến đi.

Sau khi nhận phòng, tụi mình tranh thủ nghỉ một chút, sắp xếp đồ đạc, sạc pin máy ảnh. Không khí trong phòng sạch sẽ, thơm nhẹ, decor đơn giản nhưng lên hình rất ổn. Cảm giác như đang ở một căn hộ nhỏ của chính mình giữa lòng thành phố biển.

Chiều đầu tiên: Lần đầu chạm sóng Mỹ Khê

Khoảng bốn giờ chiều, tụi mình đi bộ ra biển. Đường từ Hanami ra Mỹ Khê không xa, chỉ vài phút là đã nghe thấy tiếng sóng vỗ và ngửi thấy mùi biển lẫn trong gió. Lúc đó nắng đã dịu, bầu trời xanh trong, nước biển phản chiếu ánh sáng lấp lánh, vừa đủ đẹp để chụp ảnh nhưng không quá gắt đến mức chói mắt.

Bọn mình gần như lập tức cởi giày để chân trần chạm cát. Cảm giác cát mát rượi, mềm và mịn, mỗi bước đi đều để lại dấu chân rồi lại bị sóng xoá đi ngay. Thay vì lao vào chụp hình tạo dáng ngay, tụi mình dành vài phút chỉ để nhìn xung quanh: người dân địa phương tắm biển, vài bạn nhỏ xây lâu đài cát, những nhóm bạn khác cười nói rộn ràng ở phía xa. Mỗi cảnh đó đều trở thành một “khung hình” trong đầu, rồi sau đó là trong máy ảnh.

bien my khe 3

Một trong những tấm mình thích nhất là khi bạn mình quay lưng lại với ống kính, tay giơ chiếc máy film lên chụp về phía mặt trời, phía xa là những dãy núi mờ mờ. Bức ảnh giống như khoảnh khắc “một người đang ghi lại khoảnh khắc” – có cảm giác rất điện ảnh và bình yên.

Từ khoảng năm giờ đến năm giờ rưỡi, hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chuyển dần sang màu vàng cam. Đây là “giờ vàng” đúng nghĩa. Tụi mình thử đủ kiểu: chụp cận mặt dưới ánh nắng ngược nhẹ, chụp silhouette khi mặt trời gần khuất và chụp cả những tấm rộng toàn cảnh biển – người – trời. Mỗi lần xem lại album, mình vẫn thấy rõ ánh sáng chiều hôm đó đã làm cho cả bãi biển như khoác lên một lớp filter tự nhiên mà không app nào bắt chước được.

Khi trời bắt đầu tối dần, tụi mình quay trở về khách sạn, tắm nước nóng, nghỉ một chút trước khi đi “săn” hải sản.

Tối ngày 1: Hải sản no nê và biển đêm dịu lại

Buổi tối, tụi mình chọn một quán hải sản gần khu vực Mỹ Khê, nơi mà chỉ cần ngồi xuống là đã nghe được tiếng sóng biển ở đâu đó không xa. Bọn mình gọi mấy món cơ bản nhưng “chắc bụng”: hàu nướng mỡ hành, mực nướng, sò hấp sả và một nồi lẩu cá nóng hổi. Đồ ăn được bưng ra nghi ngút khói, mùi thơm lan nhanh đến mức hai đứa quên luôn việc chụp hình trong vài phút đầu tiên chỉ để… ăn.

Ẩm Thực Đặc Sắc Tại Khu Phố Tây An Thượng
Ẩm Thực Đặc Sắc Tại Khu Phố Tây An Thượng

Sau khi đã bớt đói, tụi mình bắt đầu “làm việc nghiêm túc” với máy ảnh. Dưới ánh đèn vàng của quán, những dĩa hải sản, những bàn tay gắp đồ ăn, những cái nhìn “mắt sáng rỡ vì ngon” đều trở thành những chi tiết nhỏ nhưng đáng giá. Mình luôn thích kiểu ảnh không cần pose, chỉ ghi lại đúng khoảnh khắc thật, và bữa tối hôm đó mang lại rất nhiều khung hình như vậy.

Ăn xong, tụi mình không về ngay mà chọn đi dạo thêm một vòng ra biển. Biển về đêm không ồn ào như ban ngày nhưng cũng không hề buồn. Vẫn có những nhóm bạn ngồi tụ tập trên cát, có tiếng đàn guitar ở một góc xa, có tiếng sóng rõ hơn vì thành phố đã bớt náo nhiệt. Nếu chịu khó chỉnh một chút thông số, hoàn toàn có thể chụp được vài tấm ảnh đêm vừa đủ sáng, vừa giữ được cảm giác lung linh của phố biển.

Ngày 2: Săn bình minh trên biển Mỹ Khê

Đi biển mà không ngắm bình minh thì đúng là thiếu mất một nửa trải nghiệm, nên tối hôm đó tụi mình quyết tâm đặt báo thức từ 4h45. Dù hơi lười nhưng cả hai vẫn ráng bật dậy, sửa soạn nhanh, mang theo máy ảnh và đi bộ ra biển khi trời còn hơi tối.

Lúc bọn mình đến nơi, khoảng năm giờ sáng, bầu trời vẫn còn mang một chút màu tím nhạt, phía chân trời bắt đầu le lói những tia sáng đầu tiên. Biển buổi sáng sớm khác hoàn toàn so với chiều hôm trước: ít khách du lịch hơn, nhiều người địa phương đi bộ, chạy bộ, tập thể dục và tắm biển. Không khí mát lạnh, gió thổi đều và mọi thứ toát lên cảm giác rất… “thành phố đang thức dậy”.

01w1tddvwzff1701312987842

Ngay sát mép nước, cát còn ướt, phản chiếu bầu trời phía trên tạo thành một mặt gương khổng lồ. Mình chụp rất nhiều ảnh ở đây: bạn mình đi bộ chậm rãi, mỗi bước chân đều in dấu trên cát, phía xa là những chiếc thuyền nhỏ và một vài người đang tắm biển. Có một tấm mình cực kỳ thích: một bác lớn tuổi đi bộ một mình sát mép nước, phía sau là bầu trời đang chuyển dần từ tím sang hồng. Ánh sáng mềm đến mức không cần chỉnh sửa nhiều, nhìn vào là đã thấy bình yên.

Khi mặt trời nhô lên cao hơn, màu trời chuyển sang cam, rồi vàng. Tụi mình tranh thủ quay vài đoạn clip ngắn, thử chụp time-lapse và chụp thêm vài tấm chân dung dưới ánh sáng buổi sáng rất đẹp. Không khí dễ chịu đến mức cả hai quên luôn chuyện mệt vì dậy sớm.

Những góc chụp “đáng tiền” quanh biển Mỹ Khê

Sau hai ngày, tụi mình rút ra vài “góc ruột” nếu bạn cũng thích vừa đi vừa chụp ảnh. Góc sát mép nước lúc trời còn mờ sáng là nơi dễ có ảnh ưng ý nhất. Chỉ cần để nhân vật đi dọc bờ biển, không cần tạo dáng quá nhiều, để chân trần chạm nước, đưa mắt nhìn xa, mọi thứ đã đủ để tạo nên một bức ảnh có câu chuyện.

Góc nhìn từ bãi cát hướng lên những dãy khách sạn ven biển cũng khá thú vị. Ở đó, bạn sẽ thấy một Đà Nẵng hiện đại, với hàng cây thẳng tắp, những toà nhà sáng sớm còn chưa bật hết đèn và nền trời rất rộng. Chụp outfit, chụp street style ở đây đều hợp.

Tụi mình còn cực mê những lối đi nhỏ từ đường lớn ra biển, hai bên có cây cối hoặc tường nhà. Chỉ cần để nhân vật đứng giữa, phía xa là khoảng biển xanh, khung hình ngay lập tức trở nên cinematic. Còn ban công hanami thì là “studio tại gia” của tụi mình. Buổi sáng có ánh nắng xuyên qua rèm, hai đứa pha cà phê, ngồi nói chuyện, chụp vài tấm trong ánh sáng tự nhiên là đã có cả loạt ảnh “ở nhà nhưng không phải ở nhà” rất dễ thương.

Hanami – Hậu trường của chuyến đi

Một phần lý do khiến chuyến đi này nhẹ nhàng là vì tụi mình không phải tự lo quá nhiều thứ. Khi đặt combo của Nami Stay, tụi mình được gợi ý chỗ ở gần biển và một vài địa điểm ăn uống quanh khu Mỹ Khê – An Thượng. Mình chỉ việc xác nhận, thanh toán, rồi đến ngày là xách balo lên đi.

le tan hanami

Hanami thì giống như một “background” rất hợp để chụp ảnh. Phòng sạch, thoáng, ánh sáng đẹp, nội thất đơn giản, màu sắc nhẹ nhàng nên hầu như góc nào trong phòng tụi mình cũng đã “test shot”. Nhân viên ở đây cũng rất dễ thương, giúp gọi taxi, gợi ý quán hải sản, quán cafe, nên dù là lần đầu đến Đà Nẵng, tụi mình không hề cảm thấy bỡ ngỡ.

Nhìn lại album sau chuyến đi, mình nhận ra khá nhiều ảnh đẹp không hề chụp ở nơi “đặc biệt”, mà chỉ là ở sảnh, trong phòng, ngoài ban công Hanami. Có lẽ vì tụi mình đã thoải mái như đang ở nhà, nên mọi khoảnh khắc đều tự nhiên.

Kết lại: Mỗi chiếc ống kính là một biển Mỹ Khê rất khác

Chuyến đi 48 giờ ở biển Mỹ Khê của tụi mình không có lịch trình dày đặc, không cố gắng ghé cho đủ các “must check-in”, nhưng bù lại, album ảnh mang về đầy những khoảnh khắc nhỏ: một lần cười vì sóng tạt, một cái nắm tay giữa bờ cát, một khoảnh khắc trời đổi màu, một ly cà phê trên ban công buổi sáng. Đà Nẵng trong ký ức của tụi mình vì vậy mà rất dịu – không chỉ là thành phố của những cây cầu, mà là nơi mỗi sáng mở mắt ra, kéo rèm là đã thấy biển.

Nếu bạn cũng muốn có cho mình một câu chuyện “qua ống kính du khách” ở biển Mỹ Khê, bạn có thể tham khảo các khách sạn của Nami Stay gần biển làm điểm dừng chân. Phần còn lại, cứ để ống kính và cảm xúc của bạn kể nốt câu chuyện.


user cicrle svgrepo com 1

Hồ Hoàng Thảo Oanh


Bài viết liên quan

Tìm kiếm